Lý Thái Bạch lắc bình rượu trong tay, ánh mắt mơ màng quay về bàn cờ trong phòng, thâm thúy nói: "Hắn, nó, và cả chúng..."
Tô Thí Chi khẽ nhếch môi cười, cố làm ra vẻ tiêu sái, lười biếng đáp: "Hiện tại, ắt hẳn đã rõ, còn về trước kia, có lẽ biết, có lẽ không, ai mà biết được? Dù sao cũng chẳng còn quan trọng nữa..."
Lý Thái Bạch tặc lưỡi, dường như rất không vừa ý với vẻ thần bí của Tô Thí Chi, truy hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi có biết trước không?"
Tô Thí Chi khẽ nheo mắt.